2 bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp thăng trầm nơi đất khách quê người
Bài viết nói về 4 năm đầu thời mới khởi nghiệp, tôi rèn tính chịu khó.
2 bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp thăng trầm nơi đất khách quê người.
Như mình đã nói bài trước, mình từ thằng nhà quê lên thành phố lập nghiệp, chỉ có cái nghề cắt tóc, lúc nghĩ học xong mà nghề cắt tóc thì mới học gọi là tạm tạm, biết được cách cắt chứ cũng chưa cứng tay nghề nữa. Khi mình quyết định rời khỏi nơi mình học nghề ở Buôn Đôn tỉnh đắk Lắk nơi thứ 2 mình chọn đó là thành phố Hồ Chí Minh.
Vì lúc mình còn đi học có một lần đi vào thành phố Hồ Chí Minh dự đám cưới chị 2, khung cảnh náo nhiệt của vùng đất nơi đây làm mình rất thích thú. Sau khi rời khỏi Buôn Đôn thì mình vào thành phố Hồ Chí Minh có 2 anh trai làm nghề sơn nước, làm được 2 năm này bụi bặm quá, nên 3 anh em bàn với nhau là bỏ nghề sơn nước ra mở tiệm, trước khi mở tiệm mình đi làm thợ cắt tóc thời gian được chút vốn kinh nghiệm trong nghề, nhưng cũng chưa được cứng lắm, làm được mấy tháng. Rồi cũng đến lúc thoát cảnh làm thợ, vào ngày 10 tháng 6 năm 2003 mình bắt đầu mở cho mình một cái tiệm nhỏ làm cho chính mình bây giờ mình mới hiểu ra cái từ gọi là khởi nghiệp.
Những phong ba bão táp của nghề cắt tóc.
Đúng là thời kỳ khởi nghiệp không phải là dễ, mà người dân quê mới vào nghề nữa, tay nghề chưa cứng lắm nhưng dám đứng ra làm riêng cho mình, đó là một thử thách lớn đối với mình. lúc đó mặt bằng so với bây giờ thì rẻ rất nhiều, chỉ có 600 nghìn 1 tháng lúc đó mà cắt tóc, cạo mặt, lấy ráy tai luôn giá cũng chỉ có 6 hay 8 nghìn gì đó, cắt tóc không thì 3 nghìn đồng thôi. Làm 6 tháng đầu thiếu tiền trả mặt bằng là bình thường, chưa nói tiền điện những chị chủ nhà cũng tội cho trễ khi nào có thì đưa, còn tiền điện lúc kẹt trả không đủ chị cho luôn. khách hàng thân quen từ lúc mới thành lập .
Qua 6 tháng sau thì có được ít khách quen nhưng cũng thiếu trước hụt sau nhưng cũng đủ trả tiền mặt bằng là mừng lắm rồi. Sang năm thứ 2, 3 cũng cứ gồng lúc đó chỉ nghĩ là cứ làm sao thật tốt làm hết những gì có thể để có và giữ được người khách đến với tiệm lần sau là vui lắm rồi. Khách vào cắt tóc nói nghề này chỉ đủ ăn đủ sống, không giàu nổi đâu, cắt tóc có mấy nghìn biết khi nào mới mua được nhà ở Sài Gòn. Họ còn ngồi đếm làm báo nhiêu cái đầu, mấy năm nữa, mà nghĩ cũng đúng đúng. Họ còn nói, sao không chọn nghề
nào cho nhanh giàu mà làm, thật sự lúc đó mình cũng chán nản thật, mà lúc không có khách chán nản nhiều
lúc suy nghĩ muốn bỏ nghề thật chuyển qua nghề nào đó kiếm tiền dễ hơn.
Những đúng lúc mình suy nghĩ như vậy thì khách không hiểu sao người ta lại đến liên tục làm không kịp luôn mới lạ chứ. Mà nhiều lần như vậy chứ không phải 1 lần. Sau này cứ mỗi lần ít khách, vắn khách như vậy mình tự an ủi mình vì nghĩ nếu bỏ nghề này thì làm nghề gì bây giờ. Cứ thế mà ngày tháng trôi qua đến năm thứ 4 mình cũng có nhiều khách hàng quen thuộc hơn đến với tiệm mình mướn thêm thợ về làm, đang yên ổn thì nhà nước làm đường, chủ nhà cũng lấy lại mặt bằng thế là cảm ơn bạn đã đọc bài viết của mình, mời bạn đọc phần sau bài kế tiếp.
Mình Võ Thành
Cắt tóc nam solon Hair Viet khi nào có diệp mời bạn ghé qua .
Xem thêm