Vợ tôi là người phụ nữ rất tuyệt vời.
Trong cuộc sống của một người đàn ông không thể thiếu 2 người phụ nữ trong cuộc đời được, người phụ nữ đầu tiên đó là người mẹ sinh ta ra. Người phụ nữ thứ 2 đó là người vợ luôn kề vai sát cánh luộn bên cạnh mình, đi suất hình trình của cuộc đời.
Mình tâm sự về người vợ tuyệt vời của mình. có câu hát yêu nhau xa mấy cũng gần ghét nhau cách 1 bàn chân cũng lìa.
Bước chân vào Sài Gòn lập nghiệp nơi đất khách quê người, ngoài anh em bạn bè cùng quê vào thành phố thì cũng không có ai quên biết. Một ngày nọ lúc đó mình cũng không để ý là ngày bao nhiêu, chỉ nhớ là hôm đó buổi chiều trời cũng u ám anh trai rủ mình đi nhậu. Trên đường đi thì trời đổ mưa nên tấp đại vào quán chưa biết ngồi bàn nào thì đột nhiên có một cô gái ra hỏi anh ngồi bàn nào. Cô gái nói anh vào trong ngôi mưa đở tạt ướt. Tuy lúc đó trời mưa nhưng với một anh nhìn như tia chớp của em chạm ánh mắt làm cho trái tim mình đập mạnh hơn, cảm giác ngoài trời mưa lạnh không còn. Ngồi một lát rồi mình cũng làm quen nói chuyện hỏi thăm em làm ở quán lâu chưa em nói em mới học xong lớp 10 nghĩ hè lên thành phố chơi, qua phụ làm cho chú người quen.
Thế là một buổi tối định mệnh cho hai người gặp nhau, mình xin được số điện thoại nơi em làm việc, qua ngày sau mình điện thoại gặp em cho bằng được. lúc đó không phải như bây giờ ai cũng có điện thoại, muốn gặp em phải điện thoại đến chủ rồi mới gặp được em. Mỗi lần điện thoại chỉ nói vài câu thôi vì em còn làm không có thời gian rảnh. Cuộc hẹn hò đầu tiên gặp em ở đường Cộng Hòa, lúc đó em chạy xe đạp dáng người em không cao, người tròn . Mình ấn tượng nhất đó là cặp mắt em nhìn với cái nhìn đầu tiên làm cho tim mình đập mạnh.
Phút đầu tiên đó làm cho 2 đứa mình không thể rời khỏi cũng đã 5 năm trôi. Rồi đến một ngày mình cũng ngõ lời cưới em về làm vợ, ngày mà em nhận lời đó là ngày mình có cảm giác lân lân, rất hồi hộp rồi mình cũng về xin phép má vợ cho mình cưới em làm vợ . Với mình thì ngày mà mình dám thưa chuyện với người lớn đó là mình đã trưởng thành và quyết định bản lĩnh và cuộc sống riêng của mình đó là bước ngoặt rất lớn đối với người đàng ông đã chín chắn. Thưa xong mẹ em đồng ý, mình trong lòng rất vui mừng hồi hộp. Rồi mình về báo với gia đình chọn ngày giờ 2 bên gia đình gặp nhau chọn ngày cưới.
Thế rồi ngày đó cũng đến, ngày 25 tháng 12 năm 2010 ngày chúa sinh ra đời cũng chính là ngày 2 đứa về ở với nhau cùng xây dựng tổ ấm riêng . Đây cũng là một bước ngoặc rất lớn trong đời mà ai có vợ, chồng cũng phải bước qua. Thật sự nói ra thì cũng ngại nhưng mà lỡ rồi nên cũng tâm sự luôn. Thật sự ngày cưới của người khá giả, có nhà cửa thành phố thì em về có đầy đủ hơn, còn em về với mình cũng chẳng có gì ngoài mấy bộ đồ cũ, và cái tiệm cắt tóc mình gầy dựng mấy năm qua với một đống nợ do mình gây ra nữa chứ. Cưới nhau về người ta còn có nữ trang vàng bạc để đeo gọi là mới có chồng. Còn em về với mình qua nữa tháng là em không còn gì trong người, vậy đó mà em vẫn chịu đựng được. Nếu như gặp người không chịu thương chịu khó chắc không có câu chuyện ngày hôm nay. Nói đến đây nghĩ lại mình mới thấy thương yêu em nhiều hơn.
Em là người vợ đảm đang còn là người rất là hiểu chuyện, với mình em là người mà ông trời đã ban tặng cho mình không thể so sánh với một người nào khác. Nhớ lại những ngày khổ cực, thiếu trước hụt sau nhiều lúc không có gì để ăn, hai vợ chồng cải và liên tục. Nhờ có tính chịu thương chịu khó của em mà mình cũng suy nghĩ và thay đổi rất nhiều. Cũng chính em là người giúp mình có động lực vượt qua mọi khó khăn.
Cảm ơn em cảm ơn cuộc sống đã cho anh gặp em, cảm ơn những ngày tháng 2 vợ chồng sống bên nhau ít nhất là đến giờ này. Hành trình cuộc đời vẫn còn dài ở phía trước và cầu chúc cho gia đình mình khỏe mạnh vợ chồng luôn bên nhau đến đầu bạc răng lung. Còn rất nhiều câu chuyện nhưng thôi đến đây xin tạm dừng bài sau còn tâm sự tiếp. Cảm ơn bạn đã xẹt ngang và đọc những dòng tâm sự của mình.
Võ Thành
Xem thêm